Friday, May 31, 2013

Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em





















Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em
Về những giấc mơ một thời anh ấp ủ
Về thành phố với rất nhiều duyên nợ
Và những con đường anh đã bước chân qua.

Anh sẽ kể về bao năm tháng đi xa
Những cái Tết không được gần cha mẹ
Phút giao thừa chỉ anh và lặng lẽ
Chợt thấy mình như thể lớn khôn hơn.

Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em
Về một tình yêu với một người con gái
Mối tình đầu ngây thơ và khờ dại
Vẫn đa mang dẫu mười mấy năm rồi.

Anh biết một ngày anh sẽ kể. Thế thôi !
Dù chẳng bao giờ anh nhiều lời, em nhỉ
Dù em chẳng hỏi đòi hay nghi kị
Mà chỉ yêu anh hơn hết thảy mọi điều.

Anh biết một ngày anh sẽ kể thật nhiều
Khi tột đỉnh niềm vui, lúc tận cùng nỗi khổ
Khoảnh khắc bình yên, phút giây hoảng sợ
Những hạnh phúc, đau buồn đâu dễ nguôi quên.

Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em
Có điều em chưa, có điều em đã biết
Cả những riêng tư tưởng chừng như giấu được
Rồi cả những chạnh lòng đang gặm nhấm hằng đêm.

Anh biết một ngày anh sẽ kể cho em…


Giang Tuấn Đạt
 2009.

Wednesday, May 29, 2013

Không đề

























Cúc hết vàng tươi, nắng hết hồng
Hanh hao gió thổi dọc triền sông
Xa lắc người đi không ngoảnh lại
Âm thầm phố nhỏ bước sang đông.

Chợt nhớ mùa xưa trong ký ức
Nồng nàn hơi ấm phút cầm tay
Như thể mãi vẫn là thao thức
Tiếc người xưa không ở bên này.

Tuyết trắng sẽ rơi đầy trên phố
Mùa xưa ơi, rồi có quay về ?
Em có lại là em áo đỏ,
Đốt cháy bùng lên những đam mê ?

Xin hãy đừng chỉ là nỗi nhớ
Dắt ta đi hờ hững bên đời
Ai áo đỏ đang về cuối phố
Sao cứ là xa lạ mãi thôi ?

Giang Tuấn Đạt
2003

Dạ khúc
























Tặng Ng.

Chẳng có câu hẹn thề nào đâu nhỉ
Như Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời
Để mỗi năm còn một lần được gặp
Dẫu chỉ là trong một thoáng ngâu thôi!

Chẳng có lời yêu thương nào đâu nhỉ
Khiến cao xanh kia chợt biết mềm lòng
Nên nào dám ước cây cầu Ô Thước
Bắc qua đời cho ta đỡ long đong…

Cũng chẳng có đắm say nào đâu nhỉ
Để xóa đi cái khoảng cách bây giờ
Người phía ấy, ta phía này trái đất
Quay chiều nào cũng trống trải bơ vơ.

Chẳng gì đâu, chẳng có gì hết thảy
Chỉ là ta đang sống với mơ hồ
Nếu như có kiếp sau, người nhỉ
Người có còn nhớ nổi một câu thơ ...?

Budapest
2013

Monday, May 27, 2013

Mưa





















  
  Bữa nay ghé qua blog của Viên Thạch thấy có người tặng mình một bài thơ về mưa, tự dưng thấy ấm lòng và xúc động như cái hôm nhận được mail của anh Diệp Chí Huy vậy. Cảm xúc gợi nhớ đến sáng tác của chính mình cũng về đề tài này. Vậy mà cũng gần 20 năm rồi nhỉ. Có cảm giác như chỉ là một kỷ niệm đâu đó như vừa mới hôm qua thôi. Cũng một chiều như thế này, cũng một cơn mưa như thế này...

   Mình còn nhớ đó là một chiều mưa tháng 5 năm 2008 khi mình nhận được mail của anh Huy. Đó cũng là món quà ý nghĩa nhất mình nhận được từ độc giả: tác phẩm của mình đã được phổ nhạc :)  Cảm ơn anh Huy! Cảm ơn mọi người! Để đôi khi đọc lại hay nghe lại những câu chữ của mình qua bài hát,lại thấy yêu đời và yêu người ghê lắm... 

 Chỉ còn lại cơn mưa - version 1 (Tuấn Minh trình bày)

  Chỉ còn lại cơn mưa - version 2 (Phương Ngọc trình bày)


Nguyên tác:

MƯA

Chỉ còn lại cơn mưa
Ngang qua chiều mùa hạ
Đã từ biệt nhau chưa
Sao em đi vội vã?

Cũng là cơn mưa này
Ngày xưa mình gặp gỡ
Bây giờ chỉ còn đây
Những nỗi buồn rất cũ.

Ngỡ chỉ là giọt nước
Thoảng rồi sẽ qua mau
Nhưng ai mà biết được
Tạnh rồi mới thấy đau.

Giá mà tôi có thể
Ước những gì ngày xưa
Chỉ ồn ào thoáng chốc
Giống như là cơn mưa.

 
Giang Tuấn Đạt
1994

Friday, May 24, 2013

Tương tư cùng mùa Hạ















 
Có một chiều anh lạc bước đến đây
Trước cổng nhà em hoa tím giăng đầy
Như thể gió cũng cùng anh hồi hộp
Nửa muốn vào, nửa lại muốn đi ngay.

Em sẽ nghĩ hẳn là do mùa Hạ
Đã làm anh lú lẫn hết cả rồi
Muốn vào thế mà sao không gõ cửa
Lại cứ thì thầm câu thần chú ”vừng ơi...”

Nhưng cửa vẫn mở ra như cổ tích
Em như mây bất chợt đến bên chiều
Để ai đứng tương tư đầy trong ngực
Có câu thần chú nào thay thế được lời yêu !

Em không hiểu hay cố tình không hiểu
Hoa tím nhà em giờ đã biết hẹn hò
Xin đừng bảo đấy là do mùa Hạ
Khi ngọn gió kia chẳng còn thổi vô tư.

Xin đừng bảo đấy là do mùa Hạ
Nói yêu em nên làm má em hồng
Anh cứ nghĩ nếu thật do mùa Hạ
Nếu em chối từ, nắng có thất tình không ?


Giang Tuấn Đạt
2003

Thursday, May 23, 2013

Khúc tháng Ba



















Hình như có cơn mưa nào lạc lối
Chợt ào về làm ướt cả tháng Ba
Thế rồi em vùng vằng đi rất vội
Như chẳng hề biết Hạ vẫn còn xa.

Ta vẫn biết trái tim mình nông nổi
Trót nhớ mùa xưa, mùa đã xa rồi
Nào dám trách rằng em hay giận dỗi
Thôi cũng đành, tình chỉ bấy nhiêu thôi.

Ta vẫn biết mình đa mang vô cớ
Huống gì em chẳng thất vọng trong lòng
Ta vẫn biết tình yêu mình nhỏ bé
Xin em đừng nói đến chuyện bao dung.

Rồi tạnh hết những giọt tàn tí tách
Thế còn em? Chợt nhớ đến cồn cào
Em ở đâu, ơi tháng Ba vô tội?
Chỉ có màu hoa gạo cháy nôn nao...



Giang Tuấn Đạt
2005






Wednesday, May 22, 2013

Dại

























Hôm nay mình bị chê là dại. Không những dại vừa, mà còn "dại lắm cơ". 
Hic! Nhưng như ông bà có nói là "chẳng cái dại nào như cái dại nào", mà ở đời "có ai khôn mà chả dại đôi lần", nên hi vọng từ đây mình sẽ khôn ra :P Dẫu sao, cũng chỉ biết tự an ủi rằng "nhân vô thập toàn".

Dưng mà cái "dại" nó không chịu buông tha. Nó cứ ám ảnh mình suốt cả buổi chiều. Muốn viết cái gì đó để thanh minh hay thú tội gì đó ai muốn hiểu kiểu nào thì hiểu, nhưng chẳng có nổi chữ nào, câu nào ra hồn trong đầu. Đúng như câu truyện cười của VN thì quả là viết văn/làm thơ khó hơn... đi đẻ. Vì đẻ còn có... cái mà rặn ra. Đằng này, không có chữ trong đầu thì rặn làm sao đây :-?

Trong khi đang bí, mình chợt nhớ ra một bài thơ (và cũng là bài hát) nọ vốn rất hay. Thôi thì đành mượn tạm vần điệu của nó để đưa vào lời "tạ lỗi" này vậy. Cũng xin nói ngay đó là bài "Muộn" (nhạc Phú Quang, thơ Thái Thăng Long), mà mượn để tạ lỗi xong là mình sẽ trả lại ngay O:-) Các bác đừng quy vào tội đạo văn đạo nhạc nhá ;)


DẠI

Thế là dại - em không còn đọc nữa
Và xóa đi những bình loạn (luận) đó rồi
Anh tiếc mãi, nghĩ mình đừng nông nổi
Thì bây giờ chắc hẳn vẫn đang vui.

Thế là dại - em không còn post nữa
Hi vọng nào bỗng hóa khói mây kia
Câu chữ ấy trong anh thành ám ảnh
Phút làm quen cũng là phút giã từ.

Thế là dại - thời gian không chờ đợi
Thêm một lần duyên số lại quay lưng
Anh vụng dại, thêm một lần đa cảm
Chợt hiểu em không phải để cho mình!

Thế là dại - lại một lần mắc nợ
Mà chắc gì em đã hiểu được cho
Thế là dại - biết lấy gì để trả
Anh chỉ còn vỏn vẹn nửa vần thơ...

:))


Budapest, 2010.03.25

Tuesday, May 21, 2013

Không đề




















Không cáo trạng, cũng chẳng lời buộc tội
Cuộc đời trao quyền phán xét cho anh
Anh bất lực, dù biết em phản bội
Vì tình yêu chẳng có luật ban hành.

Giang Tuấn Đạt
1994

Tuesday, May 14, 2013

Cổ tích cho mùa Thu




















Em có gần hơn khi anh ước ao
Hay lại còn xa hơn là anh nghĩ ?
Đi qua nhau trong một lần như thế
Có ai ngờ thành nỗi nhớ trăm năm.

Em có gần hơn khi anh gọi tên em
Như gọi tên giấc mơ thời trai trẻ
Yêu cô Tấm lúc còn trong quả thị
Đến bao giờ em mới chịu bước ra?

Rồi một chiều như thường lệ đi qua
Em hiện ra, không một lời báo trước
Áo tứ thân - em hay là cổ tích?
Mùa Thu ơi, em làm khổ anh rồi !

Anh chỉ lo mình ngộ nhận mà thôi
Khi vỏ thị đã ném vào trong lửa
Nếu biết anh không phải là hoàng tử
Cô Tấm kia có ở lại cùng anh ?...

Giang Tuấn Đạt
2010


Monday, May 13, 2013

Thơ tình mùa Xuân

















Tôi đi theo cơn mưa chuyển mùa
Lạc xuống vườn em, vùng ngoại ô hoa cỏ
Bắt gặp nụ cười ngỡ ngàng chiều năm cũ
Để bâng khuâng, để nhớ, để đi tìm.

Có phải là tôi đa cảm hay không ?
Hoa nhiều quá, tôi tìm em chẳng nổi
Xuân rất gần, mà Đông thì rất vội
Trước vô tình, nỗi nhớ gửi về đâu ?

Đừng bắt tôi phải đợi đến mùa sau
Khi mong ước lại một lần gặp gỡ
Trước mùa Xuân, tất cả đều có thể
Câu thơ tình đang bén rễ vườn em...

Giang Tuấn Đạt
2003

Thursday, May 9, 2013

Nỗi lòng Thủy Tinh






















Gửi tặng một nàng Mỵ Nương

Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
Anh hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
Thì không hẹn cớ sao Em lại đến
Dấu chân in thành nhịp của tương tư.

Thuỷ Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
Vô cảm bao năm, giờ chợt biết đớn đau
Sẵn sàng đổi mọi vàng son vương phủ
Để được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.

Một lần qua Em làm sao biết được
Phía sau mình có kẻ trót đa mang
Đã đổi hết bao giàu sang, quyền lực
Lấy một lần yêu, một lần đến muộn màng ...

Kiệu người ta  đã đón Em về trước
Thôi thế ngàn năm cũng vẫn chỉ một mình.
Giá được vỡ tan như là xác pháo
Tiễn kiệu Em đi về phía không anh.

Bao lễ vật lại trả về nguyên vẹn
Vì có bao giờ đón được Em đâu
Em đừng trách nếu anh làm giông bão
Chút lệ buồn của kẻ đến sau.

Giang Tuấn Đạt
1993

Tuesday, May 7, 2013

Mười năm

















Mười năm mang kiếp tha hương
Giờ quay lại với con đường ngày xưa.
Ngang chiều thoáng một cơn mưa
Áo vàng thuở ấy liệu giờ có phai?
Mười năm chỉ nhớ một người
Người ơi có nhớ đến tôi thuở nào?
Mười năm nhớ đến xanh xao
Chiều nay chỉ biết gửi vào trong mưa.
Giọt thương, giọt nhớ, giọt chờ
Rơi vào đất - đất hững hờ rong rêu...

Mười năm có được một chiều
Phải chăng thế cũng là nhiều trong nhau?


Giang Tuấn Đạt
2004

Monday, May 6, 2013

Heo may




















Nắng không vàng nữa
Thế rồi heo may.
Người không đợi nữa
Thế rồi chia tay.

Chỉ là nỗi nhớ
Quặn từng phút giây
Âm thầm như lá
Úa dần trên cây.

Chỉ mùi hoa sữa
Thơm gì bâng quơ
Dường như vẫn nhắc
Những chiều đón đưa.

Lẽ nào như gió
Thoảng qua trong đời?
Lẽ nào như nước
Vô tình cứ trôi?

Để rồi khoảng cách
Từng một tầm tay
Bỗng thành trái đất
Non nửa vòng quay.

Thì thôi tạm biệt
Nỗi buồn ai hay
Tiễn chân chỉ có
Một trời heo may.

Giang Tuấn Đạt
2005

Mùa về
























Em đón mùa về qua kẽ lá
Thì thầm giọt hạ rớt trên tay
Hình như có nỗi buồn giấu mặt
Trong mắt em thấp thoáng vơi đầy.

Có phải vì sẽ không còn nữa
Những sớm mai cắp sách tới trường
Tà áo trắng rồi chỉ là thao thức
Để xa rồi còn ngây ngất mùi hương.

Cũng có thể vì mùa đến vội
Em bây giờ vừa mới xinh tươi
Có biết bao điều em chưa nghĩ tới
Chợt hoá thân trong rung động đầu đời.

Mưa bóng mây có làm em ướt áo
Có hề chi, áo sẽ lại khô thôi!
Em hồn nhiên và em không hò hẹn
Đừng đứng chờ, ai đó đẹp trai ơi!

Trái bàng xanh em cất vào trong túi
Như diệu kỳ năm tháng tuổi thần tiên
Để sau này mỗi khi em buồn bã
Mùa sẽ về tha thiết dỗ dành em.

Giang Tuấn Đạt
2004

Thursday, May 2, 2013

Chiều hoang



















Hình như em đi quá vội
Hạ chưa kịp cháy hết mình
Mùa thu vẫn còn xa lắm
Ai người hò hẹn cùng anh?

Gọi em bao chiều gió thổi
Chỉ nghe vọng lại tiếng mình
Cỏ may ngóng chờ mỏi mắt
Người qua rũ áo vô tình.

Chiều hoang gió càng thêm gió
Có nghe lời cỏ ước thầm
Nếu về cùng ai bên đó
Xin đừng bỏ lại dấu chân.

Nỗi buồn dắt anh xuống phố
Ngắm nhân gian với hẹn hò
Hình như em đi quá vội
Lòng anh chưa kịp tiễn đưa.

Dấu chân người không bỏ lại
Cớ sao lòng cỏ vẫn đau
Người ơi, người đi quá vội
Nên không thể biết vì đâu...

Giang Tuấn Đạt
2003