Wednesday, May 22, 2013

Dại

























Hôm nay mình bị chê là dại. Không những dại vừa, mà còn "dại lắm cơ". 
Hic! Nhưng như ông bà có nói là "chẳng cái dại nào như cái dại nào", mà ở đời "có ai khôn mà chả dại đôi lần", nên hi vọng từ đây mình sẽ khôn ra :P Dẫu sao, cũng chỉ biết tự an ủi rằng "nhân vô thập toàn".

Dưng mà cái "dại" nó không chịu buông tha. Nó cứ ám ảnh mình suốt cả buổi chiều. Muốn viết cái gì đó để thanh minh hay thú tội gì đó ai muốn hiểu kiểu nào thì hiểu, nhưng chẳng có nổi chữ nào, câu nào ra hồn trong đầu. Đúng như câu truyện cười của VN thì quả là viết văn/làm thơ khó hơn... đi đẻ. Vì đẻ còn có... cái mà rặn ra. Đằng này, không có chữ trong đầu thì rặn làm sao đây :-?

Trong khi đang bí, mình chợt nhớ ra một bài thơ (và cũng là bài hát) nọ vốn rất hay. Thôi thì đành mượn tạm vần điệu của nó để đưa vào lời "tạ lỗi" này vậy. Cũng xin nói ngay đó là bài "Muộn" (nhạc Phú Quang, thơ Thái Thăng Long), mà mượn để tạ lỗi xong là mình sẽ trả lại ngay O:-) Các bác đừng quy vào tội đạo văn đạo nhạc nhá ;)


DẠI

Thế là dại - em không còn đọc nữa
Và xóa đi những bình loạn (luận) đó rồi
Anh tiếc mãi, nghĩ mình đừng nông nổi
Thì bây giờ chắc hẳn vẫn đang vui.

Thế là dại - em không còn post nữa
Hi vọng nào bỗng hóa khói mây kia
Câu chữ ấy trong anh thành ám ảnh
Phút làm quen cũng là phút giã từ.

Thế là dại - thời gian không chờ đợi
Thêm một lần duyên số lại quay lưng
Anh vụng dại, thêm một lần đa cảm
Chợt hiểu em không phải để cho mình!

Thế là dại - lại một lần mắc nợ
Mà chắc gì em đã hiểu được cho
Thế là dại - biết lấy gì để trả
Anh chỉ còn vỏn vẹn nửa vần thơ...

:))


Budapest, 2010.03.25

No comments:

Post a Comment