Sunday, December 27, 2015

BỖNG DƯNG MUỐN KHÓC



    Đã 7 năm kể từ ngay cha tôi vĩnh viễn ra đi. Hôm nay, nhân ngày giỗ của ông, đọc lại những dòng đã viết năm xưa và nhớ đến ông, lòng lại ngập tràn nước mắt. Vẫn biết vòng quay của cuộc đời là "sinh-lão-bệnh-tử", nhưng tất cả vẫn quá đỗi xót xa và bất ngờ. Kể cả lúc này, vẫn là những cảm giác ấy - đau đớn, bàng hoàng và bất lực. Post cũ, nhưng tình yêu dành cho ông thì không bao giờ cũ...

 
Không đầy 1 tuần nữa, tôi sẽ lại xa quê hương. Có cảm giác như mỗi giờ phút trôi qua, tôi lại càng bị níu kéo nhiều hơn. Bởi lẽ mỗi tấc đất giờ đây đã không chỉ là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà còn là nơi yên nghỉ của một trong những người mà tôi thương yêu nhất. Nếu như lúc cầm vé máy bay lên đường về nước, cái cảm giác trong tôi là một nỗi lo lắng, bất an đến mụ mị cả người. Thì bây giờ tôi cảm thấy nôn nao và cay đắng đến trào nước mắt.

Tôi không làm sao quen được với cảm giác cay đắng ấy. Tôi không làm sao quen được với cảm giác bố tôi đã vĩnh viễn đi xa. Và tôi cũng không tài nào quen được với cái cảm giác mỗi giây phút trôi qua, tôi lại càng xa bố tôi hơn. Tôi biết đó chính là những gì đang níu kéo tôi, đeo đẳng tôi trên mỗi bước đường tới đây.

Tôi chợt nhận ra mẹ tôi đang có một nghị lực phi thường đến nhường nào. Chúng tôi mất cha, còn mẹ tôi mất người bạn đời. Những đứa con khi lớn khôn, đủ lông đủ cánh đều cất bước đi xa. Chỉ mẹ tôi là người âm thầm chịu đựng nhiều nhất. Và lúc nào mẹ tôi cũng tỏ ra thật vững vàng, cứng rắn để chúng tôi yên tâm lên đường. Nhưng tôi biết, người mất mát nhiều nhất là mẹ. Khi mà giờ đây bên cạnh mẹ đã không còn người bạn đời để sẻ chia cả khi mạnh khỏe lẫn lúc ốm đau, khi buồn bã cũng như lúc vui mừng.

Tôi chợt nhận ra chúng tôi - những đứa con xa nhà - vô tâm đến chừng nào. Nhất là tôi, thương mẹ thương cha mà vẫn chưa làm được gì vì chữ hiếu. Tôi vẫn ra đi theo dòng chảy của cuộc sống. Để rồi những lúc thế này đây, khi cảm giác cay đắng và mất mát dồn nén đến vô cùng, tôi chỉ còn biết khóc.

Nhớ thuở ấy, con vẫn còn rất trẻ
Bước chân đi, con sung sướng nói cười
Con đâu biết phía sau bàn tay vẫy
Là âm thầm nước mắt mẹ cha rơi...
.
Nhớ ngày ấy, con vẫn còn rất bé
Chỉ ước ao vùng vẫy phía chân trời
Con đâu nghĩ mẹ cha từng lặng lẽ
Lo cho con trắng cả những đêm dài...
.
Nhớ ngày ấy, con biết gì đâu nhỉ
Cứ vô tâm với năm tháng đi qua
Chưa có phút giây nào con biết nghĩ
Cuộc đời kia chẳng vĩnh cửu bao giờ...
...

Tôi không xấu hổ vì mình đang khóc. Tôi khóc vì biết mình sẽ lại bước chân đi. Tôi khóc vì biết mình đã lớn khôn hơn. Tôi khóc vì biết phía sau lưng mình giờ chỉ có bàn tay của mẹ tôi đang vẫy...

Hà Nội, 2009.02.23

No comments:

Post a Comment