Gửi tặng
một nàng Mỵ Nương
Khi nỗi cô đơn đã trở thành biển cả
Anh
hoá thân vô cảm tự ngàn xưa
Thì
không hẹn cớ sao Em lại đến
Dấu
chân in thành nhịp của tương tư.
Thuỷ
Tinh vẫn làm vua nơi điện cũ
Vô cảm
bao năm, giờ chợt biết đớn đau
Sẵn
sàng đổi mọi vàng son vương phủ
Để
được một lần làm nỗi nhớ trong nhau.
Một
lần qua Em làm sao biết được
Phía
sau mình có kẻ trót đa mang
Đã đổi
hết bao giàu sang, quyền lực
Lấy
một lần yêu, một lần đến muộn màng ...
Kiệu
người ta đã đón Em về trước
Thôi
thế ngàn năm cũng vẫn chỉ một mình.
Giá
được vỡ tan như là xác pháo
Tiễn
kiệu Em đi về phía không anh.
Bao lễ
vật lại trả về nguyên vẹn
Vì có
bao giờ đón được Em đâu
Em
đừng trách nếu anh làm giông bão
Chút lệ
buồn của kẻ đến sau.
Giang Tuấn Đạt
1993
No comments:
Post a Comment