Tôi
gọi thầm tên Em giữa mùa Thu
Có áng
mây nghe nhầm nên đứng lại
Ai
cũng nghĩ thanh minh là thú tội
Tôi
dại khờ nên ngày ấy lặng im.
Có một
lời đã muốn nói cùng Em
Nhưng
lại sợ nếu mà Em từ chối.
Tôi
đâu nghĩ chính Em đang chờ đợi
Đang
trách tôi sao lại quá vô tình ...
Áng
mây bay đi, tôi còn lại một mình
Em
thất vọng cũng rẽ về ngả khác
Giữa
mùa Thu tôi ngậm ngùi nuối tiếc
Nhưng
bây giờ còn biết gọi thầm ai ? ...
Giang Tuấn Đạt
1994
No comments:
Post a Comment