Chỉ còn là một chiều thu rất xanh
Những
nụ hoa trong bình vừa hé nở
Chỉ
còn là nỗi lặng im đáng sợ
Giữa
bốn bức tường trắng xoá đến vô tâm.
Chỉ
còn là một nỗi nhớ không tên
Về một
giấc mơ đã chìm vào xa thẳm
Về một
tình yêu đã tan vào trong nắng
Vẫn
hương vị ngọt ngào mà trống trải vòng tay.
Chỉ
còn là hơi ấm thoảng đâu đây
Như
dấu ấn một ngày không xoá được
Cứ
nhắc nhớ cồn cào trong ký ức
Cũng
hoa này, hương ấy, cũng chiều xanh...
Chỉ
còn là trống vắng, chỉ còn anh
Không
ngăn nổi mùa thu thành ác cảm
Hoang
mang đứng giữa trăm nghìn giọt nắng
Vô
vọng tìm bóng dáng một tình yêu.
Giang Tuấn Đạt
2003
2003
No comments:
Post a Comment