Có phải duyên mình không hạnh ngộ
Nửa
đời đơn độc vẫn còn đây
Người
đến thoảng qua như làn gió
Thờ ơ
đến tận phút chia tay.
Xin
hãy nhìn anh thêm lần nữa
Chưa
quen người đã vội đi rồi
Tương
tư biết ngỏ cùng ai được
Khi
đến mùa thu cũng bỏ rơi.
Mới
biết mùa thu em lãnh đạm
Chỉ có
heo may với lá vàng
Sao
chẳng nhìn anh thêm lần nữa
Để cho
mùa hạ đỡ đa mang.
Và thế
là anh không giữ nổi
Người
đi, xa mặt lại cách lòng
Bên ấy
em về cùng cỏ nội
Bên
này anh dạm ngõ mùa đông.
Giang Tuấn Đạt
2003
No comments:
Post a Comment