Tôi đã đợi tháng Tư như đứa
trẻ
Mong tin mẹ đi chợ xa về
Em đến như đồng quà bé nhỏ
Phút cầm tay thương tái
thương tê.
Tôi đã sống những tháng
ngày u ám
Dẫu quanh mình tất cả vẫn
mùa xuân
Có nỗi đau không một lời ca
thán
Khi không còn ai ở lại với mình.
Sao tôi để em hóa thành cỏ
dại ?
Biết bao giờ trở lại được
xanh tươi ?
Sao tôi để em biến thành đá
tảng ?
Không tình yêu, không thể
hóa con người.
Thì hãy để cho tôi được
khóc
Khi biết mình không thể có
mùa xuân
Ước gì em, ước gì tôi hạnh
phúc
Dẫu là không thể có được
trăm năm...
Giang Tuấn Đạt
(2011)