Anh cứ ngỡ
mùa đông này lạnh lắm
Khi ta gặp
nhau, tất cả bỗng mơ hồ
Thế rồi
nhớ, thế rồi yêu như thể
Chưa bao
giờ được sống những ngày qua.
Bắt gặp lại
mình từ cái thuở rất xưa
Phía chiều
buông, sâm cầm bay mỏi cánh
Ta lạc lối
trước heo may mỏng mảnh
Khăn áo học
trò không che xuể mùa đông.
Chẳng biết
bây giờ lối ấy có còn không
Anh đã đi
rất xa nên chẳng còn nhớ nữa
Em cũng có
tình yêu thời thiếu nữ
Ta đã tin
tất cả đã an bài.
Anh đã tin
sẽ đi hết cuộc đời
Với một
tình yêu riêng, vẹn tròn không ngả rẽ
Em cũng tin
một điều tương tự thế
Nên cũng
không ngờ mình có thể gặp nhau.
Khi tóc
xanh đã điểm bạc trên đầu
Anh trở
lại, cằn khô như đất nẻ
Bỏ lại phía
sau mình dăm lối rẽ
Cuối con
đường nào cũng vụn vỡ niềm tin.
Phải chăng
là duyên phận đấy không em?
Khi không
thể thờ ơ, lại càng không thể giấu
Anh lại
viết những vần thơ phúc hậu
Từ trái tim
đang ấm lại bao điều.
Sẽ là gì
nếu không phải tình yêu?
Dù vẫn đó
heo may mơ hồ và mỏng mảnh
Xin được
nắm bàn tay em nóng bỏng
Ta song
hành đi hết những mùa đông.
Giang Tuấn Đạt
2011